Người ta thường nhắc đến sen trong những không gian yên tĩnh – đình chùa, hồ nước, thơ ca. Nhưng thật ra, sen cũng có mặt giữa phố thị, theo cách âm thầm và dịu dàng hơn người ta nghĩ.
Tôi thường bắt gặp sen vào những buổi sáng dịu, khi nắng chưa gắt và không khí vẫn còn phảng phất hơi sương. Một chiếc xe đạp lướt ngang, chở theo vài bó sen còn bọc giấy báo, lá hơi nhàu nhưng hương thì thoang thoảng. Có lúc sen được cắm trong một chiếc thau nhựa trước hiên nhà, có khi lại nằm gọn trong một bình thuỷ tinh để trên bàn làm việc. Không cần phải được trưng trong không gian cầu kỳ, sen vẫn giữ được vẻ thanh khiết vốn có – nhưng mang theo một sự gần gũi rất riêng.
Mùi hương của sen không lan xa. Nó nhẹ, trong và hơi lẩn khuất. Nhưng nếu bạn để tâm, bạn sẽ nhận ra nó ở khắp nơi: một góc phố yên, một khung cửa mở sớm, hay trong khoảnh khắc chuẩn bị rời phố để trở về nhà. Và bằng sự âm thầm ấy, sen vô tình trở thành một phần của đời sống mình vậy đó.
Sáng nay, tôi bắt gặp sen ở một chợ nhỏ ven đường – vài cánh đầu mùa còn chưa bung hết, nhưng mùi thơm đã đủ để lòng thấy dịu.