“Không những biến tiếng Anh trở thành ngôn ngữ của mình mà còn khiến nó trở nên hay hơn”. Đây là một nhận định mà có lẽ bất kỳ nhà văn, nhà thơ nào sáng tác bằng tiếng Anh đều thầm mơ, hay có khi là chẳng bao giờ dám nghĩ đến. Và đánh giá đó là dành cho tác phẩm thơ của Ocean Vuong, một nhà văn gốc Việt có vị trí đặc biệt trong nền văn học đương đại Hoa Kỳ.
Anh là “người thiểu số của những người thiểu số”. Lướt qua điểm xuất phát của Ocean Vuong: là một cậu trai da vàng, đồng tính, dân nhập cư, có mẹ đơn thân. Mẹ của Ocean Vuong là kết quả từ cuộc hôn nhân giữa một phụ nữ Việt Nam và một lính Mỹ. Cậu bé này lớn lên trên mảnh đất “cờ hoa” với một ám ảnh sâu thẳm về thân phận của mình. Tất cả chúng đi theo anh cho đến khi anh trở thành một nghệ sĩ ngôn từ, viết dường như trở thành cách để anh vùng vẫy giữa đại dương ký ức. Và rồi cái đẹp trong ngôn ngữ văn chương nghệ thuật trở thành một dòng nước mát tưới vào quá khứ. Viết như trở thành cách để một “người thiểu số của những người thiểu số” có thể hiên ngang cất lên tiếng nói của mình một cách đầy nghệ sĩ, tinh tế và thẩm mỹ.
“Thằng bé ngốc nghếch
Con có thể lạc lối trong từng trang sách
nhưng con sẽ không bao giờ quên mất bản thân
như cách chúa trời quên đi
đôi tay của chính mình”
(ĐẦU TRƯỚC, Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Anh)